Vách tường cao vây kín tựa mồ chôn.
Các “Anh” trốn như đàn dơi
Chúng tôi đứng đây, bừng cao tiếng thét
Thay mặt dân oan bị các “Anh” bóp nghẹt
- Không đúc bằng hận thù dĩ văng
Mà kết tinh từ Tuyên Ngôn trong sáng
Các “Anh” đă bịt tai, sợ Sự Thật phơi trần
Mặt nạ các “Anh” làm đui mù vơng mạc
Không thấy nỗi tang thương.
Cùng chung ṇi giống, cùng một quê hương
Bao năm rồi, các “Anh” thẳng tay tàn phá.
Cây Tổ Quốc, các “Anh” đốn ngă
Đạp chân lên lịch sử mấy ngh́n năm.
Các “Anh” du nhập một tà thuyết xa xăm
Đạo Sống Việt bị Vô Thần phá hủy.
Đảng các “Anh” tuyên truyền thắng Tây, thắng Mỹ
Nhưng giờ đây không thắng nỗi ḷng tham.
Thắng chúng tôi, chung gịng máu phương Nam,
Rồi vơ vét đến tận cùng xương tủy.
Bạo lực các “Anh” đắp xây thành lũy
Ngăn Ḷng Dân, không một chút thương tâm.
Chúng tôi đại diện hàng triệu kẻ âm thầm
Bao ngơ ngách bùn lầy khổ hạnh.
Mongđược sống, bị đ̣n thù đập đánh
Bị giam cầm khi tố chuyện bất công.
Tội ác các “Anh” làm tanh máu Tiên Rồng
Lưu lại ngh́n sau toàn màu đen Dân Tộc.
Chưa kể tội tày trời bán buôn Tổ Quốc
Làm chư hầu, mong đảng trị độc tôn.
Nếu c̣n chút lương tri, c̣n sót mảnh linh hồn
Các “Anh” mở mắt nh́n một tấm h́nh em nhỏ.
Mới 5 tuổi đầu, ai đem thây vứt bỏ
Thân c̣ng queo, loang lổ vết thương khô.
Em bị bán qua tận xứ Biển Hồ
Đất Cao Miên nơi rừng sâu hoang lạnh.
Cho lũ người thỏa cơn thú tánh
Phá trinh em, vùi dập tuổi thơ ngây.
Mười mấy ngh́n em trong hang ổ đọa đày
Mẹ Âu Cơ từng đêm ôm mặt khóc.
C̣n bao cảnh khoe tấm thân ngà ngọc
Đem rao hàng : - Đây thiếu nữ Việt Nam !.
So đo lời lỗ, bọn du khách Đại Hàn
Chọn mua em như mớ rau ngoài chợ !
Các em lạc loài làm thân con ở
Nơi xứ người, nô lệ, cảnh lầm than.
C̣n các “Anh” chểm chệ sống giàu sang
Xây dinh thự, toàn “đại gia” thụ hưởng.
Một chầu rượu cười say ngất ngưởng
Của các “Anh” bằng dân sống một đời.
Ngôn ngữ Việt Nam không c̣n chữ c̣n lời
Ngoài tên gọi các “Anh” là : - Tội Ác !.
Ṭa đại sứ các “Anh” dù tường cao, lính gác,
Như đảng các “Anh” dùng bạo lực ngăn bờ.
Những viên đạn đúc bằng máu tim
Các “Anh” sẽ không bao giờ biết trước
Cuồng phong ập đến bất ngờ.
Như bao bạo chúa trong cung ngọc điện thờ
Trả lại cho Dân từng nhánh sông, khe núi,
Từng bát cơm, từng mái lá yên lành.
Tổ Quốc hồi sinh – không c̣n bóng các “Anh”,
Không xiềng xích ngục tù, tan bạo lực.
Đàn em thơ tay thơm mùi giấy mực
Tô thắm màu hai chữ Tự Do.
Dân Tộc chúng tôi mừng hạnh phúc, ấm no
Trời Nhân Bản thoát kinh hoàng ác mộng.
Lịch sử sang trang, huy hoàng Lẽ Sống
Ngẩng cao đầu, hănh diện : VIỆT NAM !
Vơ Đại Tôn (Hoàng Phong Linh)
Canberra, Úc Châu, Quốc Hận 37